Mại dâm ở Trung Quốc thời cổ

04/04/2012 09:54

Theo nghiên cứu của các nhà phương Đông học, rất nhiều tài liệu về mại dâm ở Trung Quốc thời cổ được lưu giữ trong tập “Ghi chép về các địa điểm phong lưu”. Trong đó có nhiều bản tóm tắt về “gái bán hoa” và “khách làng chơi” của họ được thể hiện dưới dạng các bài thơ chọn lọc.

Các cô gái bán hoa ở Mãn Châu, Trung Quốc.

Trường An (gần Tây An, thuộc tỉnh Thiểm Tây hiện nay) - Thủ đô của Trung Quốc từ năm 192 trCN đến năm 904 Công lịch là một trong những trung tâm “phong lưu” nhất thời đó.

Tác giả Sun Chi, sống vào cuối đời Đường đã để lại bài thơ, trong đó kể về cuộc đời của một kỹ nữ (nữ mại dâm quý phái), người mà ông ta yêu say đắm, đến độ mê mẩn, nhưng phải từ chối không cưới nàng làm vợ. Bởi nàng xuất thân từ tầng lớp dưới nhưng rất thông minh và trí tuệ. Người ta đã đưa nàng về thủ đô dưới vỏ bọc “tạo điều kiện cho sự tiến bộ của nàng”, nhưng nàng đã bị lừa để đưa vào nhà chứa. Sau khi bị ép buộc bán trinh tiết cho một viên quan đại thần, nàng được đào tạo rất kỹ lưỡng để trở thành kỹ nữ.

Những phụ nữ mại dâm khác, xuất thân từ những gia đình tử tế và lương thiện,  đã phải bước vào con đường mại dâm, bởi cha mẹ họ bị lừa gạt với chiêu bài hứa hôn giả tạo.

Liu Rushi (1618-1664) - kỹ nữ nổi tiếng về sắc đẹp và tài năng trong lịch sử Trung Quốc.

Những gái mại dâm ở Trung Quốc thời cổ phải trải qua sự rèn luyện và quản lý rất nghiêm khắc: phải học về nghệ thuật và những kỹ năng của đàn bà khi giao tiếp với khách hàng (phải mềm mại, uyển chuyển và yêu kiều, cách gợi cảm và thu hút khách hàng…), thành thạo trong việc múa hát, làm thơ, chơi các loại nhạc cụ, điều khiển các tiệc rượu. Nhưng các tiêu chí về hình thức hấp dẫn, sự hóm hỉnh trong giao tiếp, trò chuyện và tác phong ngoan ngoãn vẫn là những phẩm chất được đánh giá cao nhất.

Các cô gái mại dâm sống trong cùng một nhà và được coi là thành viên trong gia đình. Tất cả họ đều là “các cô con gái” mang họ “mẹ nuôi”. Mẹ nuôi là một nữ mại dâm đứng tuổi, đồng thời là quản lý của nhà chứa. Thường thì “các cô con gái” này được “mẹ nuôi” đặt tên riêng cho từng cô theo tên các loài hoa.

Có những điểm ăn chơi ở Trường An thời đó cho phép những kỹ nữ cao cấp mỗi tháng 3 lần được đến đến chùa để nghe giảng kinh. Nhưng trước khi đi phải trả cho “mẹ nuôi” một khoản kinh phí vì “đặc ân” này.

Những khách làng chơi, thường sắp xếp lịch với các nhân tình là kỹ nữ để gặp họ trong chùa vào thời gian nghe giảng kinh.

Những kỹ nữ nổi tiếng được tự do lựa chọn bạn bè và nhân tình. Việc trả tiền cho thời gian cùng đi dạo ở các công viên bên bờ sông Hoàng Hà giữa các cô gái mại dâm với khách làng chơi là một thông lệ.

Ảnh minh họa.

Những cô gái mại dâm xuất sắc sẽ được lựa chọn để phục vụ trong các bữa tiệc lớn. Việc phục vụ giải trí tại các tiệc rượu lớn của gái mại dâm được coi là một nhiệm vụ quan trọng không kém việc thỏa mãn nhu cầu tình dục của khách trong công việc của các cô gái này.

Dưới thời đó, không hề có sự phê phán của xã hội về đạo đức hay phẩm giá đối với những người đàn ông thường xuyên thăm viếng các điểm ăn chơi này.

Đối với gái mại dâm thời bấy giờ chỉ bị nhìn nhận về địa vị xã hội thấp, nhưng nhiều cô vẫn trở nên danh tiếng vì thành tích văn chương hoặc thơ ca của mình.

Một số rất ít các cô gái mại dâm được khách làng chơi yêu thương cưới làm vợ hoặc làm thiếp.

Văn học đời Đường còn lưu giữ nhiều tài liệu về các chốn ăn chơi ở Hàng Châu - Trung tâm thương mại của Trung Quốc thời đó, nơi các nhà chứa rất cuốn hút.

Top