Ngược dòng lịch sử mại dâm

07/03/2012 10:59

Theo quan điểm của các nhà nghiên cứu xã hội học từ mọi phương diện thì mại dâm là một hiện tượng xã hội đặc biệt: về lịch sử, mại dâm được coi là một trong những nghề cổ xưa nhất của trái đất. Về mức độ phổ biến thì mại dâm mang tính toàn cầu.

Qua các thời kỳ phát triển của nhân loại, mại dâm cũng đã trải qua bao bước thăng trầm nhưng chưa bao giờ biến mất. Thoạt đầu, mại dâm được ca tụng và tôn vinh như một nghệ thuật, như sự hiến dâng cao đẹp cho các đấng thần linh. Sau khi đã bị dung tục hóa, mại dâm trở thành sự giải trí vô tội cho con người nơi trần thế, cho đến lúc bị coi là nhơ bẩn, tội lỗi và bị cấm đoán, bất chấp mọi sự lên án của xã hội, sự công phẫn của các nhà đạo đức, sự đau đầu của các nhà quản lý, nhưng mại dâm vẫn tồn tại khi công khai, lúc ngấm ngầm.

Vậy mại dâm là gì? Theo nghĩa rộng thì mại dâm là sự trao đổi thỏa mãn tình dục để lấy tiền hoặc các giá trị vật chất khác. Mại dâm là một hình thức kinh doanh nhằm cung cấp sự thỏa mãn tình dục cho cá nhân ngoài phạm vi hôn nhân và tình yêu. Mại dâm không đòi hỏi tình cảm, trách nhiệm cũng như sự cố gắng từ phía khách hàng để làm hài lòng bạn tình của mình.

Theo nhà phân tâm học người Áo, Freud S. do có sự khác biệt giữa “tình yêu” và sự “thèm muốn nhục dục” nên nhiều người đàn ông không thể thỏa mãn nhu cầu tình dục với người đàn bà mà họ kính trọng. Họ cần một ảo giác dâm dục để đạt được sự hứng thú. Tình yêu và sự kính trọng đối với người đàn bà mà người đó sẽ sinh con cho họ, khiến họ không có được ảo giác và không thỏa mãn nhục dục nên họ phải tìm đến nữ mại dâm. Vì vậy, đối với nhóm đàn ông này luôn phải có cả hai loại đàn bà là đàn bà cho tình yêu và đàn bà cho nhục dục.

Femmes de Maison (gái mại dâm), Henri de Toulouse-Lautrec 1893-1895

 Trong thực tế, có 4 dạng mại dâm: mại dâm nữ cho nam giới, mại dâm nam giới cho nam giới (nam tình dục đồng giới), mại dâm nữ cho nữ giới (nữ tình dục đồng giới) và mại dâm nam cho nữ giới. Tuy nhiên, cho đến nay nữ mại dâm cho nam giới vẫn là chủ yếu ở mọi quốc gia. Hai dạng mại dâm phụ nữ cho phụ nữ và nam giới cho phụ nữ trước đây rất hiếm gặp, song những năm gần đây đã xuất hiện và đang có xu hướng gia tăng.

Mại dâm xuất hiện như thế nào? Cho đến nay vẫn chưa có câu trả lời thống nhất về vấn đề này, nhưng qua nhiều nguồn tư liệu nghiên cứu cho thấy, hành dâm với mục đích hiến tế hoặc tôn giáo đã được thực hiện từ thời Cổ đại ở nhiều nước Trung Cận Đông như Ai Cập, Canaan, Phoenica, Babylonia, Assyria, Lidia, Ba Tư và các nơi khác như Ấn Độ, Numidia và các nước vùng Tây Phi. Hành dâm trong đền thờ thịnh hành ở Judah dưới thời vua Manasseh (năm 692 - 638 trước Công nguyên). Hành dâm hiến tế xâm nhập vào Hy Lạp (Đền thờ thần Vệ Nữ ở Corinth), nơi mà các tư tế phục vụ khách hàng như phụ nữ mại dâm. Hành dâm hiến tế có nhiều dạng, nó có thể được thực hiện như một nghi lễ mà trong đó phụ nữ hiến dâng trinh tiết của mình cho một vị thần nào đó, hoặc trong một nghi lễ trang trọng thì mọi phụ nữ mại dâm đều phải lần lượt túc trực ở đến thờ (như đền thờ Thần Ishtar) và chấp nhận giao hợp với người đàn ông đầu tiên ném đồng xu bạc vào lòng cô ta. Còn ở Trung Đông, đối với một tầng lớp nữ tu nhất định thì nghĩa vụ hành dâm được coi là thông lệ.

Năm 500 trước Công nguyên, nhà thổ đã bắt đầu xuất hiện trong xã hội Hy Lạp.

 Mại dâm công cộng bắt đầu xuất hiện vào Thế kỷ thứ 7 - trước Công nguyên ở Hy Lạp: Theo quy định thời đó thì những phụ nữ mại dâm phải sống trong một khu riêng, họ ăn mặc sơ sài, hoặc ở trần từ thắt lưng trở lên. Phụ nữ mại dâm tư nhân thường được phân biệt bởi quần áo với mẫu hoa riêng và để tóc màu sáng. Một tầng lớp nữ mại dâm đặc biệt gọi là heterae (có nghĩa là bạn gái) - là nữ mại dâm quý phái, chuyên nghiệp và độc lập. Những phụ nữ mại dâm này nổi bật về sắc đẹp và trí tuệ sắc sảo. Phần lớn họ là người nước ngoài, là công dân tự do, nhưng cũng có khi xuất thân từ tầng lớp nô lệ nhưng được xã hội tôn trọng. Những phụ nữ mại dâm này được chính quyền bảo vệ khi hành nghề và phải đóng thuế. Nhà của phụ nữ mại dâm luôn luôn được đàn ông thăm viếng, còn bản thân họ thường được thuê tham dự các buổi dạ tiệc hay các buổi cúng tế của gia đình.

Tên thân mật của một nữ mại dâm hạng sang ở Athens vào thế kỷ IV trCN đã từng được làm mẫu cho bức họa của Appelle là “Thần Vệ Nữ Anadyomene” (hay còn gọi là bức “Hiển hiện từ biển cả” và làm mẫu cho tượng Thần Vệ Nữ của Praxiteles. Pho tượng của nàng bằng cẩm thạch do Praxiteles tạc được đặt ở đền thờ Eros tại Thespia và pho tượng nàng mạ đồng đen cũng do nghệ nhân này sáng tác được đặt ở Delphi.

Nữ đồng - gái mại dâm có học vấn ở Hy Lạp   Thế kỷ 5 trước Công nguyên

 Thời La Mã cổ đại, mại dâm như một nghề kinh doanh nhờ nguồn nô lệ, hoạt động mại dâm được cấp thuế môn bài và thuế phụ nữ mại dâm. Dưới thời Hoàng Đế Tiberius, ngoài các nô lệ, phụ nữ ngoại quốc và đàn bà tự do  cũng hành nghề mại dâm. Hoạt động này phổ biến đến mức Nghị viện phải cấm những phụ nữ có ông hoặc cha thuộc tầng lớp kỵ sỹ thì không được làm mại dâm.

Dưới thời Hoàng Đế La Mã có đến 45 Iupanaria (nhà chứa), chỉ riêng Pompei có đến 7 nhà chứa. Các nhà chứa có phòng ngủ tối, được che bằng một tấm rèm có tên người nữ mại dâm, các cô gái thường khỏa thân hoặc ăn mặc rất sơ sài để khêu gợi khách.

Mại dâm ở Châu Âu thời Trung cổ: Từ thế kỷ thứ 6 đến thế kỷ thứ 9, các lãnh chúa lớn thuộc triều đại Vua Frank đều có nhà chứa riêng gọi là Genecium (bắt nguồn từ nhà ở của phụ nữ). Thời gian này, tất cả nữ nô lệ đều có nguy cơ trở thành nữ mại dâm sau khi đã bị các ông chủ lợi dụng. Các đạo luật đầu tiên được ban hành trong khoảng thời gian này như: Luật Lex Romana Visiogothorum ra đời vào năm 506 để quản lý hoạt động mại dâm, Luật Lex Ripuariorum được biên soạn vào thế kỷ thứ 7 quy định việc tập trung nữ mại dâm vào các nhà chứa…

Châu Âu từ thời Trung cổ đến tận thế kỷ thứ XV, hoạt động mại dâm không bị cấm, nhưng gái mại dâm giang hồ và gái mại dâm trong nhà chứa có điều kiện xã hội và kinh tế hoàn toàn khác nhau. Gái mại dâm giang hồ không được bảo vệ và luôn ở trong tình trạng bị đe dọa. Gái mại dâm trong các nhà chứa thường sống trong nhà chứa của các quận, các thành phố và các chức sắc nhà thờ sở hữu.

Gái mại dâm ở Italia những năm 1160

Mỗi nhà chứa có quy định riêng, thường do chủ sở hữu đặt ra để quy định quyền hạn và nghĩa vụ của các bà chủ nhà chứa và của nữ mại dâm. Chủ nhà chứa được chủ sở hữu nhà chứa thuê quản lý và được trả lương theo tuần hoặc tháng, nhưng phải chịu sự giám sát bởi một công dân do chủ sở hữu lựa chọn.

Theo quy định của Luật Henry Đệ nhị ban hành thì chủ nhà chứa phải cho phép mọi nữ mại dâm được chuyển đến nhà chứa khác hoặc từ bỏ mại dâm nếu họ muốn và họ coi đó là lối sống đáng khinh. Chủ chứa không được phép gạ gẫm khách hàng, không được thu nhận nữ tu, đàn bà có chồng hay phụ nữ có bệnh vào nhà chứa. Nhiều quy định cấm thu nhận phụ nữ địa phương làm nghề mại dâm.

Sắc lệnh của thành phố Ulm quy định tất cả số tiền thu được từ hoạt động mại dâm đều phải tập trung vào một cái hộp dưới sự giám sát chặt chẽ của một thủ quỹ do các cô gái cùng phòng, chủ chứa và các cô gái mại dâm khác lựa chọn. Hộp tiền này được mở mỗi tuần 1 lần và được chia theo tỷ lệ do thành phố quy định, nhưng ai cũng phải bỏ ra một khoản chung để dành cho những trường hợp ốm đau và bị bệnh hiểm nghèo.

Gái mại dâm ở miền Tây nước Mỹ vào những năm 1890

Nguồn cung cấp phụ nữ mại dâm lớn nhất thời đó cho các nhà chứa là số phụ nữ vô gia cư, những phụ nữ góa bụa do các cuộc chiến tranh triền miên hay bị đẩy tới cảnh khốn cùng do sự tàn phá nông thôn…

Phụ nữ lang thang bán dâm ngoài đường thường là những người xuất thân từ các gia đình làm nghề “hạ tiện” như đao phủ, đào huyệt, lừa đảo… vợ con của những người lính chết trận, vượt ngục và những kẻ khốn quẫn. Trong suốt thời kỳ Trung cổ, nữ mại dâm lang thang di chuyển từ hội chợ này đến hội chợ khác và tụ tập quanh các hội nghị lớn. Cuộc họp tại Frankfurt năm 1394 thu hút hơn 800 nữ mại dâm, hoặc tại hội nghị Constance năm 1415 hơn 1.500 nữ mại dâm đã tụ tập quanh Hội nghị này. Trong các hội chợ, hội nghị, nữ mại dâm được hưởng quyền “tự do hội chợ”, nghĩa là họ được tự do hành nghề mại dâm.

Đáng lưu ý, phụ nữ mại dâm trong đoàn quân thời Trung cổ, có khoảng 5000 nữ mại dâm tham gia cuộc thập tự chinh lần thứ nhất, họ kết hợp các loại buôn bán với dịch vụ cá nhân như nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc người ốm đau và cũng luôn sẵn sàng phục vụ nhu cầu tình dục của binh lính. Một sỹ quan đặc biệt giám sát những phụ nữ này, anh ta được coi như là tư lệnh hiến binh trong cuộc Chiến tranh của những năm ba mươi.

Nhà thổ nam ở Thái Lan. Ảnh chụp năm 1961

Ở Châu Âu, thời Trung cổ, phụ nữ mại dâm được hưởng một số đặc quyền: quyền tham dự tất cả các lễ cưới và các cuộc tiếp tân. Năm 1524, nữ mại dâm ở Viên (Áo) được phép khiêu vũ khỏa thân, nhưng phải trang điểm những nơi nhạy cảm bằng những bông hoa. Ở Wurzburg, Thị trưởng và hội đồng thành phố ăn tiệc tại nhà chứa vào ngày Lễ Thánh John. Ở Zurzarch, Thống đốc của Bazen khiêu vũ 2 lần trong năm tại hội chợ Zurzarch với nữ mại dâm đẹp nhất (regina bordello - Nữ Hoàng của các nhà chứa).

Khi Hoàng Đế Sigismund đến thành phố Ulm vào năm 1435, thành phố đã trang hoàng một nhà chứa để đón và ngài toàn quyền sử dụng nhà chứa này. Khi Hoàng thân đến thành phố, các cô gái điếm được phép khỏa thân để đón họ ở cổng thành. Các cô gái khỏa thân chào đón Vua Louis Thứ Mười Một khi trở về Paris và các cô gái mại dâm của các nhà chứa bến cảng đã khỏa thân để chào mừng Hoàng Đế Charles V khi Ngài đến Antwerp…

Năm 1494, nạn dịch giang mai hoành hành ở Châu Âu, buộc các nhà chứa phải đóng cửa, 12 nhà chứa cuối cùng ở London bị Vua Henry VIII buộc phải ngừng hoạt động vì giang mai. Phụ nữ mại dâm bị quy trách nhiệm về việc lan truyền bệnh dịch, sự khoan dung đối với gái mại dâm từ đây trở thành loại người bị ngược đãi. Nghề mại dâm bị xem như tội phạm, dẫn đến việc gắn liền nữ mại dâm với kẻ tội phạm.

(Bài viết có sử dụng một số tư liệu của Viện Nghiên cứu Phát triển Xã hội).

Top